Mùa hoa về giữa phố
Nhiều người hay nói đùa: Sài Gòn có hai mùa: mùa nóng và mùa rất nóng. Nắng trải dài mọi nẻo đường, mọi con hẻm, mọi ngõ vắng. Đó cũng là lúc những loài hoa của Sài Gòn bung nở: hoa osaka, hoa kèn hồng, hoa huỳnh liên, hoa giấy…
Tôi là người kể chuyện
Nhiều người hay nói đùa: Sài Gòn có hai mùa: mùa nóng và mùa rất nóng. Nắng trải dài mọi nẻo đường, mọi con hẻm, mọi ngõ vắng. Đó cũng là lúc những loài hoa của Sài Gòn bung nở: hoa osaka, hoa kèn hồng, hoa huỳnh liên, hoa giấy…
Mình hay nói đùa Hà Giang giống như quê hương thứ hai của mình, nên vừa nghỉ Tết ra thấy mình đặt vé book phòng người hỏi đi đâu, mình chỉ bảo: em về quê. Về thăm quê sau mấy năm xa cách, mà đã xem như quê hương thì đi bao nhiêu lần chẳng được, đi mãi không thấy chán, đi rồi cứ muốn đi thêm.
Mình với chị Quân bảo nhau đi Hà Giang sẽ là một cuộc trình diễn thời trang thi hoa hậu, hôm nay sẽ diễn ra phần thi trang phục truyền thống: áo dài. Mỗi chị em mang theo một bộ mặc để chụp hình kỷ niệm bất chấp thời tiết 6 độ C.
Hôm qua mình nhận được một lời đề nghị tư vấn về việc viết blog từ một bạn cũng thường đọc blog của mình. Mình bảo cho lời khuyên gì đó mình không dám, nhưng ít ra mình có thể chia sẻ vài điều từ kinh nghiệm bản thân.
Mình nghe tên Măng Đen từ nhiều năm trước, cũng dự tính đi vài lần. Nhưng rồi chuyến đi này
Hôm qua có một anh gọi điện cho mình hỏi lịch trình và kinh nghiệm đi cung Annapurna circuit trek xong bảo “Nghe em nói rất nhẹ nhàng nhé!”. Mình bảo vâng, trải qua rồi thì cái gì cũng là nhẹ nhàng hết anh ạ. Chứ dọc đường trek đã hơn một lần em nghe đám bạn chung team bảo “Dẹp, dẹp hết về Việt Nam không trek choác gì nữa!”. Thế nhưng mình biết chuyến đi này sẽ là một phần gia tài tuổi trẻ – những trải nghiệm mua bằng tiền bạc nhưng là vô giá.
Con đường ngày hôm nay rất đẹp, từ xa mình đã nhìn thấy một mảng sương trắng trùm kín cả con đường, và bọn mình lao qua đám sương ấy một cách chậm rãi, để sương phả vào mặt.
Trong những chuyến đi đây đó, tôi vẫn luôn dành tình cảm đặc biệt cho những cột mốc biên cương, những cột cờ với lá cờ đỏ sao vàng tung bay. Như thể chỉ cần nhìn về nơi ấy để biết rằng mình đang được sống một thời đại hòa bình, tự do đi đến bất cứ đâu trên từng tấc đất non sông.
có lúc mình nghĩ, mình giống hình ảnh một cái cây – không phải cây cô đơn đặc biệt dễ nhận ra, mà là cái cây giữa khu rừng, lẩn khuất giữa những cái cây khác, và cũng giống những loài cây khác.
Mùi cỏ cháy kể câu chuyện về 4 sinh viên tuổi đôi mươi phải ngưng việc học tình nguyện lên đường nhập ngũ theo lệnh Tổng động viên vào thời điểm năm 1971. 4 chàng trai có tên lần lượt là: Hoàng – Thành – Thăng – Long.
Xin lỗi nhé tôi của tuổi 18 vì đã để cậu đi trong màn sương mù mờ, cảm ơn nhé những người đã tạo nên tôi của năm tháng đó – những người có thể cách làm sai, nhưng họ đã đúng khi nhìn ra được năng lực của tôi và dạy tôi cách phát huy chúng triệt để.
Một hành trình dài như mười ngàn đời cổ tích: đi bộ, đi thuyền, đi chơi thác.