Băng qua đồi núi
Gặp tôi của năm 19 tuổi
Em đeo đôi găng tay trắng
Uống rượu mừng của tôi
Em hỏi tôi có hạnh phúc không?
Những muộn phiền có chăng hóa giải
Sao trong hôn lễ bao người như vậy
Chẳng có được một người bạn năm xưa
Tôi nói với em,tôi đã từng níu giữ
Nhưng họ cứ đi phiêu bạt giữa biển người
Cô gái năm xưa em yêu sâu đậm
Đã cưới người hàng xóm họ Vương
Tôi hỏi em,em có hạnh phúc không ?
Em gật đầu, nhìn tôi bật khóc
Mai này cùng bao người gặp gỡ
Muốn kể em nghe, nhưng chẳng thốt nên lời
Cho tôi đi theo em, cho tôi đi theo em
Trở về ngả đường băng băng năm 20 tuổi
Làm người cô độc hát ca
Cho tôi đi theo em, cho tôi đi cùng em với
Đi ngược dòng người hối hả
Đi về nơi hoang vu đồi núi
Phất tay áo bay bay
Băng qua đồi núi, gặp tôi năm 60 tuổi
Chống một cây gậy trắng. Nghe chim chóc hát ca
Tôi hỏi người, người hạnh phúc không
Người cười đôi tay xua nhẹ
Bên người có bao nhiêu dáng hình
Những người bạn năm xưa phiêu dạt trở về
Người bảo tôi rằng không cần níu giữ
Yêu thương cần một ai đó chờ trông
Và đợi trên gác mái nở hoa
Nơi này sẽ thành thiên hạ
Luôn có người hạnh phúc đến bạc đầu
Và có người bật khóc lúc chia xa
Duyên gặp mặt dẫu có hay không
Cũng là bản nhạc dâng tháng năm xa tắp

Hôm nay bạn mình share bài hát này, nhạc Hoa, mình nghe thì chả hiểu nhưng thấy lời dịch hay quá. Trung Quốc đúng xứ sở ngôn tình, mấy cha làm phim chỉ ngồi lựa tiểu thuyết ngôn tình mà chuyển thể cũng đủ mệt rồi, chả phải nghĩ ra kịch bản mới làm gì. rồi mấy cái chương trình như Phi thường hoàn mỹ (khi về Việt Nam nó có tên là Vì yêu mà đến) chỉ khi coi bản gốc của Trung Quốc mới thấy nó thực sự hay, vì mọi lời nói của tụi nó đều tự nhiên chứ không nổi da gà như khi Việt hóa. Tương tự phải nói có những bài nhạc Trung dù chả hiểu lời nhưng nghe hay kinh khủng, như hồi mình nghe bản Năm tháng vội vã của Vương Phi, hay như bữa nay nghe bài này, Băng qua đồi núi. Thích quá nên chép lời Việt ra đây.