Anh nghe Sài Gòn giãn cách xã hội 15 ngày, nhắn tin hỏi mình:
– Em đi mua mì gói chưa?
Mình thong thả nhắn:
– Em mua làm gì cho hết hạn. Ngày nào em chả đi làm về ghé qua chợ. Nhường mọi người mua sắm đấy.
5 phút sau, con bé em mình ở ngoài về, quăng cho mình gói bột kho bò rồi bảo:
– Chả mua được cà rốt đâu. Hàng rau sạch bách mà toàn người là người.
Thế là mình mang thịt bò đi cất. Không sao, tôi không tin người ta mua hết cà rốt của tôi. Ủa mà thiệt đó, mình năn nỉ mọi người, mình chỉ mua 1 củ cà rốt thôi mà, còn lại sẽ nhường hết cho mọi người. Được chưa?
Mọi người thì sao, đã mang dụng cụ trồng cây, làm bánh ra sẵn sàng chưa?
Cơ bản thì: dù người ta chỉ nhắn cho tôi 1 câu như trên, nhưng nó cũng là bằng chứng là ok, hóa ra tôi vẫn tồn tại trong tâm trí anh, à, anh vẫn nhớ ở Sài Gòn có tôi đang sống. Vậy là được rồi. Tôi cũng định sẽ “chờ” xem anh có hỏi thăm gì khi nghe tin Sài Gòn giãn cách không. Và tôi thỏa lòng mong ước rồi, việc còn lại chỉ là mai đi tìm 1 củ cà rốt.
Không hiểu sao đọc bài này và nhớ những bài chị viết về anh kia, em lại liên tưởng bài hát này :)))
ThíchThích
hihi, hẳn là nhắn rất nhiều nhưng không thấy hồi âm đúng hem =))) gió đổi chiều rồi em ợ, cứ chờ đấy chị sẽ đốn hạ cái cây cổ thụ này
ThíchThích
Thế hôm qua của hôm qua đã mua được củ cà rốt nào chưa chị? (Bây giờ mới hỏi chắc có khi nồi bò kho đã bị ăn hết veo, xong rồi cũng nên) :3
ThíchThích
Sao mình giống bạn ghê, hôm sáng chủ nhật cứ thong thả xong gần trưa ghé cửa hàng thực phẩm thì ôi không tin được, không còn gì để mua. 😀
ThíchĐã thích bởi 1 người
Mình vẫn thong thả thế thôi. Nay cà rốt ngập lối đi, rau củ tăng giá nhẹ nhưng rẻ nhất đang là củ hành tím và củ khoai lang
ThíchĐã thích bởi 1 người
Ừa bạn, thực phẩm vẫn đầy đủ nên không phải lo nghĩ hay tích trữ gì cả 🙂
ThíchThích