Leo núi Chứa Chan trong ngày – khỏe re và nhàn tênh
Bọn mình vẫn chưa chán núi Chứa Chan. Facebook nhắc năm trước cũng dịp sau Tết bọn mình Cắm trại
Tôi là người kể chuyện
Bọn mình vẫn chưa chán núi Chứa Chan. Facebook nhắc năm trước cũng dịp sau Tết bọn mình Cắm trại
Đi leo núi về có thể chia tay, mình nói thật đấy. Và trong số các nguyên nhân chia tay, nhất định phải nhắc đến chuyện ăn uống. Viết đến đây, tự nhiên mình nhớ có lần đi leo Bà Đen, đường xuống núi, mình gặp hai anh chị đang ngồi nấu chè đậu xanh, còn mời tụi mình ở lại ăn nữa. Nể chị!
Bây giờ nghĩ lại có khi việc bọn mình không đến Nargakot chỉ đơn giản là vì: rồi bọn mình sẽ còn trở lại Nepal. Bọn mình. Mình. Anh Lộc. Hoặc Bông. Ai đó trong bọn mình chẳng hạn.
Rồi có khi ngày đến Nargakot mây che kín trời, khuất cả núi non, mưa giông, gió giật, chặng có sao, cũng chẳng thấy trăng.
Ủa mà có khi lại thấy anh người yêu mình đang đứng đó, dưới một đám mây thì sao?
Đi cùng đoàn trekking 14 ngày lên đèo Thorongla Pass cao 5416m của chúng mình ở Nepal có 3 Porter,
Trong một buổi sáng nắng ngồi ở ngôi làng gần Manang, Thái Việt đã bảo tuyết sắp rơi đó mày. Mình hỏi ủa có căn cứ gì không, ổng bảo nhìn trời đi, mấy nay mây đen kéo đến nhiều. Ở đồng bằng thì là mưa, ở núi thì là tuyết rơi. Mình còn hoài nghi, ai ngờ sáng nay tuyết rơi thật.
Có những ngày mà kí ức của bạn lưu lại không có gì khác ngoài một chữ mệt. Để rồi phải ngồi coi lại hình, nghe lại file ghi âm trí nhớ mới hồi phục.
Có những ngày trời xanh như thế, nắng vàng đến thế, ngày đã hát rất nhiều về phố mùa đông, núi bên đồi và “chưa bao giờ tôi thấy núi gần đến thế!”