Tháng 3 năm ngoái ngồi uống trà ở Cổng Trời trong cái lạnh se sắt buổi chiều, Giàng bảo lần sau bọn chị quay lại ở nhà em nhé, nhà em ngay Nặm Đăm. Lúc đó còn bảo ừ không biết lần sau là khi nào. Vậy mà tròn 1 năm sau, mình đã quay trở lại.
Trước ngày đi, mọi người hỏi mình đi đâu thế, mình bảo em không biết. Là không biết thật. Vé máy bay chỉ đến Hà Nội. Còn từ đấy trở đi, mình bảo hạ cánh rồi suy nghĩ. Ra đến Hà Nội rồi, bạn hỏi giờ đi đâu, mình bảo đi Pha Luông rất dứt khoát. Bạn lại hỏi ủa tưởng mày thích Hà Giang. Mình chộp ngay ừ đúng đó đi Hà Giang đi, tao vẫn thích Hà Giang lắm. Người ta bảo mỗi năm một lần hãy đi đến một nơi mới lạ, nhưng mình thì bảo, sao phải thử yêu một nơi khác khi mình đã có sẵn một nơi tuyệt vời để yêu? Thế là kệ người ta nói, mở bàn đồ lên định vị Hà Giang và chạy.
Sơ sơ vậy một tí để hiểu đây là một chuyến đi chỉ bằng sự ngẫu hứng với các điểm đến. Bọn mình 2 người, 1 chiếc xe máy xuất phát từ Hà Nội lúc 8h sáng. Qua Vĩnh Phúc bạn chỉ cho Tam Đảo kìa, ừ Tam Đảo. Qua Tuyên Quang bạn chỉ cho táo với cam người ta bán đầy đường.
Đi về vẫn chưa biết dãy núi trước mặt tên gì.
Táo Tuyên Quang quê em Xuân Trường ngọt lắm, còn cam này ở Hàm Yên, chị chủ xinh đẹp bán cam ven sông Lô bảo vậy.
Tuyến đường này cơ bản thì đường đẹp, còn cảnh sắc thì ven quốc lộ cũng không có gì đặc biệt. Ngày đầu tiên nên hai đứa còn sung sức nói đủ thứ chuyện, không ai buồn ngủ hay ê mông gì cả.
Qua cầu bắc ngang sông Lô vào thành phố Tuyên Quang
Này là di tích thành nhà Mạc này, bản đồ định vị bảo thế, chụp vội 1 tấm. Qúa trình tôn tạo di tích lịch sử này tốn khá nhiều giấy mực tranh cãi, các bạn có thể tìm đọc thêm trên google.
Đường phố Tuyên Quang mùa lá rụng hết, nhìn nên thơ ra trò. Bọn mình thì đói meo, chả có tâm trạng mà làm thơ, tìm 1 quán cơm rang tấp vào tán phét với anh chủ đôi câu rồi lên đường đi tiếp. Này tha hồ mà táo trong thung lũng
Rồi táo bán ven đường nhiều vô kể
Còn chỗ này bán thứ không ăn được nhưng cũng nhiều vô kể: ống điếu thuốc lào và dao ))
Mình chỉ thực sự cảm thấy vui khi tấm biển này hiện ra, vùng đất gây thương nhớ của mình
Ngồi ở thành phố Tuyên Quang ăn trưa, mình nhắn tin facebook cho Giàng nói chị đang ở Hà Giang này, tối nay tìm giúp chị homestay với. Mãi không thấy Giàng online, mình gọi điện thì báo không trong vùng phủ sóng. Có khi nào đi rừng gì không nhỉ – mình nghĩ. Đến thành phố Hà Giang thì thấy Giàng gọi lại, bảo em mới đi Cao Mã Pờ về, trong đó mất sóng. Giàng bảo từ thành phố Hà Giang lên nhà em là 1 tiếng rưỡi chạy xe. Mình xem bản đồ, trời ơi chạy thêm gần 60km. Bọn mình đã chạy nguyên 1 ngày hôm đó từ 8h sáng, chạy miệt mài từ Hà Nội qua Vĩnh Phúc, lên Tuyên Quang đến Hà Giang. Chạy từ mùa táo qua mùa Cam Hàm Yên, chạy từ nắng rát đầu đến se lạnh, cứ nghĩ tới thành phố là ngừng rồi, giờ đi tiếp ư? Nghĩ cũng lười mà chợt nhớ lời hứa năm ngoái, thôi đứng vặn vẹo tí cho xương cốt đỡ mỏi rồi chạy tiếp.
Dọc đường rời thành phố, từng tốp xe máy các phượt thủ tây ta nối nhau đi ngược chiều. Chỉ có chiếc xe của mình chạy hướng ngược lại, về cao nguyên đá. Bạn mình cứ thắc mắc, ơ Hà Giang là cái rốn vũ trụ à, đi từ sáng giờ chả thấy đi lên, toàn đi xuống, sao bảo dốc ghê lắm mà. Mình cười, ờ, mài cứ mỉa mai vùng trũng tiếp đi, rồi mài sẽ hiểu.
Y kì, vừa lên dốc Bắc Sum các thứ là bạn câm nín luôn. Bạn hỏi còn xa không, mình cứ bảo đi 30km nữa. Được 30km rồi vẫn chưa đến thì mình bảo, nãy nhìn lộn, thêm 30km nữa cơ.
Bạn mình chưa đi Hà Giang bao giờ, hỏi “Sao giống như đi lên Cổng Trời ấy mày?”, mình cười phớ lớ bảo mày thông minh quá, mình đang đi lên Cổng Trời đấy. Rồi mình bốc phét với nó mấy thông tin mình đã đọc là người Pháp đã từng dựng một cánh cửa khổng lồ được làm bằng gỗ nghiến dày 150cm ngay Cổng Trời vào năm 1939. Thông tin này là thật ấy, chỉ có điều mình làm như mình uyên bác thôi. Có một tiểu thuyết gắn với địa danh này tên là Bên kia cổng trời của Ngôn Vĩnh, có một đoạn đầu miêu tả ấn tượng.
Sương mù giăng kín cả con đường, càng lên cao càng nhiều sương và lạnh, đèn xe của mình thì tối mù.
May mà đến quán café Cổng Trời thì vừa tối thui và mình cũng vừa lạnh ko lết lổi. Phía dưới là hình chụp quán năm ngoái, lúc trời sáng.
Giàng đang dọn quán và chờ mình. Về câu chuyện vì sao quen biết Giàng, mình có viết hồi năm ngoái, lúc đó tình cờ ghé ngang quán uống cafe, rồi trò chuyện, Giàng chỉ cho Cao Mã Pờ để ngắm hoa đào. Sau này cậu vào Sài Gòn bọn mình có hẹn cafe, chị em thỉnh thoảng trò chuyện. Mình bảo thôi không uống gì mà cậu vẫn làm cho 1 ly lipton sữa nóng uống tỉnh cả người. Quán café nhìn thẳng xuống thôn Nặm Đăm – nơi sinh sống của rất đông người Dao. Quán của Giàng chủ yếu bán cho khách du lịch trên đường khám phá cao nguyên đá, cũng lá quán café duy nhất ven quốc lộ 4C mà mình thấy ).

Giàng kể rất tình cờ là sáng nay cũng mới đi thăm lại Cao Mã Pờ, hoa năm nay nở không đều nhưng rất đẹp rồi hỏi chị có muốn vào thăm lại không. Ôi thiên đường hoa năm ấy sao mà không nhớ được, nhưng vì đại cuộc đành bỏ qua thôi. Chứ lạc vào xứ sở ấy thì có mà khướt mới tới được Đồng Văn.

Giàng đi trước dẫn đường, xe mình theo sát phía sau do đường rất tối. Lẽ ra là có trăng sáng nhưng trời mù quá nên trăng trốn mất. Đường vào thôn bê tông dễ đi, cả thôn có rất nhiều homestay, đều thuộc 1 hợp tác xã, có mức giá chung, không ai được phép phá giá.
Đang chạy xe Giàng hỏi “Chị có muốn tắm lá thuốc không?”, mình mừng húm bảo có. Lần trước cũng muốn thử rồi mà chưa có cơ hội. Dừng chân ở ngay nhà văn hóa thôn, Giàng bảo chị vào tắm lá thuốc đi, em về nhà trước xem cơm nước sao rồi. Trước khi về Giàng dặn “Chị cẩn thận say thuốc nha, nhiều khách bị say lắm”. Mình bảo ôi dào dăm ba cái lá thuốc, rượu chị uống còn không say thì ngửi mùi sao say được em. Mọi người cười ồ bảo để rồi xem.
Em gái ở chỗ tắm lá thuốc dẫn mình ra khu nhà tắm phía sau, rất sạch sẽ. Nước tắm đã pha sẵn trong bồn, mình ngu ngơ hỏi tắm nước này xong thì có phải tắm lại nước lạnh không. Em ấy bảo chị mà làm vậy là mất tác dụng của thuốc. Vào nhìn thấy cái bồn tắm bằng gỗ to đùng nước bốc hơi nghi ngút, mình cũng hơi sợ sợ, có khi nào say ngất trong đây không. Em gái dặn nếu thấy chóng mặt khó chịu thì chị ra luôn nhé. Nhưng mà kết quả ngoài sức tưởng tượng, sau một ngày bị dần nát nhừ trên con xe từ Hà Nội lên, được ngâm trong nước nóng lá thuốc, lỗ chân lông nở ra, mồ hôi thoát ra, da mịn như da em bé, người sảng khoái thư thái như tiên giáng trần. Nói chung là rất rất nên tắm.
Tắm xong xuôi thì bọn mình đi tiếp về nhà Giàng cách đó một đoạn. Mẹ Giàng và anh trai ra đón niềm nở như khách quý, chỉ phòng trên gác cho đi cất đồ. Xuống dưới nhà thì đồ ăn đã xong xuôi cả mâm đầy và hai cái bát tô rất chi là nhiều rượu. Tối đó có 2 bọn mình và anh Cường người quen của Giàng ở Hà Nội lên là khách thôi, còn lại toàn người nhà: anh Rèn, chị Thím là bố mẹ nuôi của Giàng, anh Dòng, chị Liềm là anh trai và chị dâu, 2 bố mẹ, bạn gái của Giàng và một người bác. Bác của Giàng bị mù nhưng bác thích nói chuyện và vui tính lắm. Bác hỏi mình với bạn mình bao tuổi rồi, bạn mình bảo 30, nó đang định nói tuổi mình thì mình nhanh miệng bảo “Cháu 19 bác ạ, bác nghe giọng là biết rồi đúng không?”, bác cười khà khà.
Ở trên đây nhậu rất văn minh – theo lời anh Cường nói, vì vừa uống vừa được ăn chứ không như dưới xuôi, nhậu đã đời chả được ăn gì. Mọi người ở đây cứ bới cơm đầy chén, uống cứ uống mà ăn vẫn ăn. Ngay ly đầu tiên cùng cả nhà đã cảm thấy ruột nở ra từng khúc và bốc cháy, rượu nhà tự nấu đấy, uống đi em đừng sợ – cả nhà ai cũng bảo vậy. Cạn ly theo tiếng người Dao là “Tọc”. Mình uống được 3 lần “tọc” thì phi ngay ra bàn trà tìm nước lọc uống.
May mà lát sau anh Cường mang ra một chai rượu Bâu – là loại rượu làm thủ công từ đương quy và vài loại dược liệu, sản xuất tại Quảng Ninh. Rượu này uống ngon dã man, mình xin chuyển sang làm fan em nó từ đó đến hết buổi.
Bữa ăn có thịt lợn gác bếp rang, thịt nướng, nem rán, canh hến nấu mồng tơi, măng xào. Cả nhà thay nhau mời 2 đứa, uống cũng nhiều phết, may mà năm xưa sinh ra trong gia đình có truyền thống: đánh bài, uống rượu, chạy xe… cái gì cũng biết chút chút đủ đi khắp thiên hạ. Trò chơi nhớ tên cũng không đủ làm khó mình, ghi nhớ hết tên cả nhà, thật đáng khen. Ăn cơm xong thì cả nhà xúm lại uống trà ngồi chơi nói chuyện đủ thứ trên trời dưới bể rồi đi ngủ. Cũng tính ngồi ở ban công trước nhà uống trà một chút mà thực sự tắm lá thuốc sảng khoái, cộng với tác dụng cùa mấy ly rượu nếp, rồi thêm cả chặng đường dài ngày hôm nay, mình lăn ra ngủ luôn không kịp lướt facebook.
- (Còn tiếp)
7 comments